Những Người Bạn

 

Ned, người ta gọi hắn là "Mắt Diều Hâu" – một tay súng trứ danh vùng Arizona với ánh nhìn xuyên thấu qua sương bụi và những vách đá. Tom, hay "Gù", chẳng vì cột sống mà khom lưng, mà bởi bao năm chăn bò trên yên ngựa đã khiến lưng hắn còng xuống như chịu nặng những câu chuyện hắn hay kể bằng giọng cười khàn đặc khói thuốc. Jake – kẻ râu sậm pha bạc từ khi còn chưa tới ba mươi, vì thế được đặt biệt danh là "Râu Xám". Còn Billy – "Tay Súng Nhanh", miệng nhanh như súng của hắn, và súng thì còn nhanh hơn.

Cả bốn lớn lên cùng nhau trên những dải đất hoang giữa Nevada và Arizona – nơi cát và lửa tôi luyện ra những con người lạnh lùng hơn sắt thép. Khi còn trẻ, họ từng sát cánh trong các đội tuần canh, đi săn bò rừng, đuổi dân da đỏ khỏi vùng biên giới các trang trại. Cái thời ấy, luật pháp chỉ là một tấm phù hiệu bằng thiếc mòn dính máu, đeo trên ngực áo một người dám chết vì danh dự – hoặc vì rượu.

Khi hai mươi, họ rời Nevada, lên đường theo cơn sốt vàng ở California. Gia nhập một đoàn đào mỏ nhỏ, họ mất năm sáu năm trong bùn đất, máu, và súng đạn. Đã có máu đổ, đã có kẻ nằm lại. Nhưng cuối cùng, cả nhóm cũng gom được một số vàng đủ cho một cuộc đời mới – nếu biết dừng đúng lúc.

Giờ đây, đoàn xe ngựa nặng nề chở vàng trở về quê nhà, chạy xuyên qua các lộ lớn. Họ chọn tránh đêm tối, vì đêm ở miền Viễn Tây là thời gian của chó rừng, bọn cướp, và sự phản bội.

Khi tới hẻm đá – nơi vách dựng đứng hai bên che kín bầu trời, một khúc cua tử thần hiện ra. Ai từng đi qua cũng biết: đó là miệng của cái bẫy. Nếu có nơi nào lý tưởng để phục kích, thì chính là đây.

Ned và Tom chia nhau mỗi người một đội nhỏ, men theo hai vách đá leo lên cao quan sát. Ned mang theo khẩu súng trường bắn tỉa – khẩu súng đã cứu hắn và bạn bè không ít lần. Nhưng mọi kế hoạch chỉ đúng cho đến khi tiếng súng đầu tiên nổ ra.

Tom chưa kịp lên tới mỏm đá đã bị mai phục. Một loạt súng nổ, vài tiếng kêu thất thanh vọng xuống từ phía đội của hắn – rồi im bặt.

Dưới hẻm đá, đoàn xe dừng lại, súng lăm lăm. Billy và Jake áp sát thùng xe, chắn phía trước là vài bao tải chứa vàng – nặng như nợ máu.

Tom chạy xuống, mồ hôi và máu hòa thành một dòng trên mặt hắn. Hắn hét lớn, chỉ tay về phía xa, nơi bụi mù đang cuộn lên:

— “Chúng có tiếp viện! Phía sau! Chạy đi!”

Ở phía trước, Ned đã xử lý vài tên cướp từ trên cao, từng viên đạn của hắn như được dẫn đường bằng linh cảm của kẻ sống sót quá nhiều lần trên ranh giới sống – chết. Mỗi phát súng vang lên là một thân hình ngã xuống vách đá.

Tom đánh lạc hướng bên kia, để Ned yểm trợ. Một cái gật đầu giữa hai người – như đã quá quen với cách phối hợp không cần lời nói. Ned nghiêng súng, chỉnh tầm – và bắn.

Trong tiếng gió gào và tiếng ngựa hí, Billy hét:

— “Tiến lên! Vượt qua cửa tử!”

Jake gầm lên, vung súng vào những bóng người còn sót lại. Đoàn xe xông qua giữa lằn đạn, chỉ còn sáu người sau cuộc chạm trán – một nửa đoàn đã nằm lại phía sau.

Khi tưởng đã yên, Jake quay đầu nhìn, gào to:

— “Chia vàng, rút lui! Chúng sẽ quay lại!”

Nhưng Tom vẫn đứng đó, vết thương sượt má rướm máu, giơ tay ra hiệu:

— “Tao và Ned đoạn hậu. Tụi mày chạy đi.”

Ned quay đầu lại, mắt hắn lạnh hơn đá vùng Utah, gật nhẹ. Họ sẽ ở lại, giữ đường máu cho bạn – như cách mà những người bạn thật sự vẫn làm từ thời còn cưỡi ngựa đuổi bò hoang dưới ánh mặt trời.

Ned hết đạn, vội ra dấu cho Tom rồi lao nhanh xuống sườn đá, chọn vị trí sát mép vách, dùng súng lục hạ từng con ngựa đang lao lên gần nhất. Toán cướp khựng lại. Trước mặt chúng là hai tay súng cự phách, liều lĩnh và lạnh như băng — không một tên nào dám liều mạng xông lên nếu không có kẻ chịu chết trước.

Tom chạy lùi về phía Ned, thở dốc, ánh mắt sắc như dao:

– Đoàn xe thoát rồi... Giờ bọn mình không giữ chân chúng được nữa. Nếu cả hai cùng chạy, e chẳng ai sống sót.

Hắn chỉ về sau mỏm đá:

– Có một khe núi nhỏ. Cậu băng qua đó tìm đường về đoàn ngựa. Tôi sẽ ở lại — trốn trong khe, chờ bọn chúng rút mới lần theo sau.

Không còn thời gian chần chừ. Ned gật đầu, siết tay Tom thật nhanh rồi lao đi. Hắn thoắt ẩn vào khe núi, bóng lưng biến mất trong mưa bụi đá.

Phía trên, một nhóm cướp vẫn liều mạng đuổi theo đoàn xe, số khác lại trèo lên vách cao, quyết bắt bằng được người bọc hậu.

Ned xuyên qua hẻm núi, thở gấp, chân đá trượt từng tảng sỏi. Phía sau vang lên tiếng súng nổ dồn dập — tiếng shotgun gằn rít, dội vào vách đá như muốn xé toạc không khí. Là Tom. Rồi... bỗng lặng.

Ned không dám ngoái đầu. Hắn siết chặt tay, vừa chạy vừa lẩm nhẩm cầu kinh, tiếng súng phía sau như những chiếc bóng đang rình rập linh hồn hắn từng bước một.

Vách đá đỏ là một thị trấn nhỏ nằm giữa sa mạc Nevada, bụi đỏ phủ kín mái nhà và gió rít xuyên qua từng khe cửa. Nằm giữa phố chính, ngân hàng duy nhất của thị trấn – Ngân Hàng Những Người Bạn– là tòa nhà gạch nung hai tầng với cửa sổ lắp chấn song sắt, tường đá dày như pháo đài và tấm biển gỗ sơn chữ bạc đã phai gần hết màu.

Bên trong ngân hàng, không khí lúc nào cũng mát lạnh bất thường dù bên ngoài nắng đổ như thiêu. Họ không giữ tiền giấy nhiều, thứ thật sự có giá trị là thỏi vàng, vàng bụi, và tiền xu bạc thật, nằm sâu bên trong hầm khóa – một căn phòng dưới lòng đất với cánh cửa thép dày đến nửa thước, khóa xoay nhập mã ba lần, và chỉ mở được khi có hai người giám sát cùng lúc.

Người gửi vàng thường là chủ mỏ, thợ đào vàng, hoặc người buôn hàng xa xứ. Họ mang theo túi vải dày cộm, cẩn thận đưa từng thỏi hoặc từng bọc vàng bụi, sau đó ký tên vào sổ cái khổng lồ – sổ tay ghi bằng mực đen, nét bút cứng và rõ như dao khắc.

Mỗi thỏi vàng gửi đều được đánh mã riêng, đóng dấu chì và bỏ vào két nhỏ mang tên chủ sở hữu. Khi cần rút, chủ nhân phải trình ra giấy chứng nhận – thường là giấy da dê có dấu sáp đỏ và chữ ký tay của người đứng đầu ngân hàng. Kẻ giả mạo từng bị phát hiện, và không bao giờ ra khỏi thị trấn còn sống.

Phía sau ngân hàng luôn hai tay súng không mặc quân phục, nhưng mang súng ngắn nòng ngắn trong áo choàng. Jake ngồi lặng lẽ gần cửa, tay luôn đặt cạnh bao súng. Ned đứng phía hông ngân hàng hút thuốc. Họ không nói nhiều, nhưng sẵn sàng bắn chết không cần hỏi nếu thấy kẻ nào cố ép cửa hầm hoặc giở trò trong sảnh.

Vào những ngày xe chở vàng từ mỏ quay về thị trấn, cả Vách đá đỏ như nín thở. Đoàn xe được hai tay súng cưỡi ngựa hộ tống từ xa, lăn bánh qua từng căn nhà gỗ, dừng lại trước ngân hàng trong tiếng lách cách dây cương. Khi những túi vàng được khuân xuống, người dân không ai dám đứng gần – chỉ dõi theo từ xa, sau cánh cửa hoặc dưới bóng râm mái hiên, ánh mắt vừa thèm thuồng vừa sợ hãi.

Ngân hàng không chỉ là nơi giữ vàng – nó là huyết mạch của thị trấn, là nơi định đoạt sinh tử của cả một vùng đất. Khi vàng vào hầm, thị trấn sống. Khi vàng biến mất, thị trấn chìm trong hoảng loạn, người bỏ đi, quán rượu đóng cửa, và luật pháp trở nên vô nghĩa.

Nắng chiều trải dài trên con phố chính của Vách Đá Đỏ, nơi bụi đỏ lơ lửng trong không khí như tro tàn của một thời khốc liệt chưa chịu lắng xuống. Billy cưỡi ngựa song song bên Cảnh sát trưởng, cả hai lặng lẽ tiến về phía Ngân Hàng Những Người Bạn.

Trước cửa ngân hàng, Jake đứng tựa cột, mắt nheo lại như mọi ngày. Ned ngồi trên bậc thềm, điếu thuốc cháy đỏ trong tay, gió sa mạc lùa qua mái tóc xám bụi.

– Có chuyện rồi, – cảnh sát trưởng nói gọn lỏn khi vừa xuống ngựa, ánh mắt nhìn xa xăm về phía đường cái.

– Bọn nào? – Jake hỏi, không rời tay khỏi bao súng.

– Thung Lũng Bạc, – ông đáp, giọng lạnh như sắt. – Vừa cướp đoàn xe vàng ngoài rìa Arizona. Gặp phản kháng, bọn chúng tan tác, nhưng chưa biết đám tàn quân trôi đi đâu. Có thể… có thể sẽ ghé qua đây. Hoặc chỉ lướt qua. Nhưng chúng ta phải sẵn sàng.

Cả Jake và Billy đều không nói, nhưng ánh nhìn thoáng qua nhau đầy căng thẳng. Họ đã quen với mùi máu và vàng, và không ai quên ba năm trước, cái đêm đoàn xe của họ bị phục kích trong khe đá. Chỉ một nửa sống sót quay về, và chính những người đó đã lập nên ngân hàng này, dựng nên danh tiếng đẫm máu của Vách Đá Đỏ.

Vài ngày sau , đường đất đỏ dẫn vào thị trấn Vách đá đỏ ngập nắng hoàng hôn, bụi cuốn lên từng đám mù mịt. Từ phía tây, năm chiếc xe ngựa phủ bạt canvas trắng nối đuôi nhau tiến đến, mỗi bánh xe rít khô kẽo kẹt như tiếng than thở của vùng đất khô cằn. Trên bạt xe, dấu hiệu của hãng buôn Whiskey còn in rõ. Hai bên xe, mười tay súng cưỡi ngựa, áo khoác da cứng đanh, súng bên hông, ánh mắt lừ đừ nhưng cảnh giác, như thú rừng ngửi thấy máu.

Một thiếu niên đội mũ mềm, vai quàng khăn đỏ – tuần cảnh nhỏ tuổi nhất của thị trấn – cưỡi ngựa ngược đường phi như bay, bụi cuốn theo vó ngựa cuộn sau lưng. Nó vượt cầu gỗ rồi rẽ vào phía văn phòng cảnh sát trưởng.

Trước con đường duy nhất dẫn vào thị trấn, đội tuần cảnh và người của văn phòng cảnh sát đứng thẳng đợi sẵn.

Giữa là Cảnh sát trưởng áo choàng bụi màu khói tro, dây súng chéo vai, chân đạp giày cổ cao lấm bụi, ánh mắt không rời đoàn xe. Hai bên ông là trợ lý cảnh sát, một người cầm súng ngắn đã lên nòng, kẻ kia cầm trường Winchester gác vai.

Bánh xe đầu tiên vừa kẽo kẹt tới cách chừng hai trăm thước, cảnh sát trưởng giơ tay trái lên. Đoàn xe dừng. Đội hộ tống xốc dây cương, ánh mắt lướt nhanh trên những mái nhà gỗ yên ắng. Từng cánh tay dần rời yên súng.

Trợ lý bước lên hai bước, giọng ông trầm như gió đá:

– Whiskey vào Vách Đá Đỏ giờ phải có giấy từ ngân khố bang. Mấy ông tính sao?

Một người đàn ông từ xe đầu nhảy xuống – râu quai nón, áo dạ xám, cổ tay đeo đồng hồ dây xích. Hắn chắp mũ:

– Tôi là Tom - đội trưởng tuần canh Texas ở thị trấn Hẻm Cạn. Chúng tôi chỉ quá cảnh. Cảnh sát trưởng cứ kiểm hàng, không rượu lậu, không vũ khí bất minh.

Không ai cười. Cảnh sát trưởng nheo mắt nheo mắt nhìn đám ngựa mỏi mệt, xe ngựa thùng gỗ gõ nhẹ như tim đập, rồi ra hiệu cho trợ lý đi kiểm tra.

– Tom? Là cậu đúng không? Cậu còn sống… tạ ơn Chúa! – Ned không kìm được reo lên, gò má hằn nếp nhăn của người từng nhiều lần chạm cái chết.

Từ phía sau đội tuần cảnh, Ned thúc ngựa phóng tới. Tom nhận ra, bật cười vang:

– Ned! Khỉ thật, nhìn cái mặt này thì đúng là ông trời chưa dám lấy mạng tôi!

Hai người ôm nhau như những kẻ sống sót từ cùng một giấc mộng cháy rừng. Bụi đường sa mạc vờn quanh, vàng chiều như máu cũ thấm áo họ.

Đoàn xe tiếp tục lăn bánh về phía ngân hàng Những Người Bạn. Jake và Billy đứng trước thềm, ánh mắt đăm đăm. Họ ngạc nhiên, nhưng không mừng rỡ.

Cảnh sát trưởng ra lệnh kiểm tra hàng hóa. Rượu whiskey – đúng, hảo hạng. Không vũ khí trái phép. Nhưng ông không ngu. Ông tịch thu toàn bộ súng của nhóm hộ tống, cho họ nghỉ tạm ở đầu phố, ngay quán rượu cũ.

Đêm đó, quán rượu đèn vàng le lói. Mùi gỗ cháy, khói thuốc, và rượu whiskey quện vào nhau như hồi ức không chịu ngủ yên.

Nắng chiều trải dài trên con phố chính của Vách Đá Đỏ, nơi bụi đỏ lơ lửng trong không khí như tro tàn của một thời khốc liệt chưa chịu lắng xuống. Billy cưỡi ngựa song song bên Cảnh sát trưởng, cả hai lặng lẽ tiến về phía Ngân Hàng Những Người Bạn.

Trước cửa ngân hàng, Jake đứng tựa cột, mắt nheo lại như mọi ngày. Ned ngồi trên bậc thềm, điếu thuốc cháy đỏ trong tay, gió sa mạc lùa qua mái tóc xám bụi.

– Có chuyện rồi, – cảnh sát trưởng nói gọn lỏn khi vừa xuống ngựa, ánh mắt nhìn xa xăm về phía đường cái.

– Bọn nào? – Jake hỏi, không rời tay khỏi bao súng.

– Thung Lũng Bạc, – ông đáp, giọng lạnh như sắt. – Vừa cướp đoàn xe vàng ngoài rìa Arizona. Gặp phản kháng, bọn chúng tan tác, nhưng chưa biết đám tàn quân trôi đi đâu. Có thể… có thể sẽ ghé qua đây. Hoặc chỉ lướt qua. Nhưng chúng ta phải sẵn sàng.

Cả Jake và Billy đều không nói, nhưng ánh nhìn thoáng qua nhau đầy căng thẳng. Họ đã quen với mùi máu và vàng, và không ai quên ba năm trước, cái đêm đoàn xe của họ bị phục kích trong khe đá. Chỉ một nửa sống sót quay về, và chính những người đó đã lập nên ngân hàng này, dựng nên danh tiếng đẫm máu của Vách Đá Đỏ.

Vài ngày sau , đường đất đỏ dẫn vào thị trấn Vách đá đỏ ngập nắng hoàng hôn, bụi cuốn lên từng đám mù mịt. Từ phía tây, năm chiếc xe ngựa phủ bạt canvas trắng nối đuôi nhau tiến đến, mỗi bánh xe rít khô kẽo kẹt như tiếng than thở của vùng đất khô cằn. Trên bạt xe, dấu hiệu của hãng buôn Whiskey còn in rõ. Hai bên xe, mười tay súng cưỡi ngựa, áo khoác da cứng đanh, súng bên hông, ánh mắt lừ đừ nhưng cảnh giác, như thú rừng ngửi thấy máu.

Một thiếu niên đội mũ mềm, vai quàng khăn đỏ – tuần cảnh nhỏ tuổi nhất của thị trấn – cưỡi ngựa ngược đường phi như bay, bụi cuốn theo vó ngựa cuộn sau lưng. Nó vượt cầu gỗ rồi rẽ vào phía văn phòng cảnh sát trưởng.

Trước con đường duy nhất dẫn vào thị trấn, đội tuần cảnh và người của văn phòng cảnh sát đứng thẳng đợi sẵn.

Giữa là Cảnh sát trưởng áo choàng bụi màu khói tro, dây súng chéo vai, chân đạp giày cổ cao lấm bụi, ánh mắt không rời đoàn xe. Hai bên ông là trợ lý cảnh sát, một người cầm súng ngắn đã lên nòng, kẻ kia cầm trường Winchester gác vai.

Bánh xe đầu tiên vừa kẽo kẹt tới cách chừng hai trăm thước, cảnh sát trưởng giơ tay trái lên. Đoàn xe dừng. Đội hộ tống xốc dây cương, ánh mắt lướt nhanh trên những mái nhà gỗ yên ắng. Từng cánh tay dần rời yên súng.

Trợ lý bước lên hai bước, giọng ông trầm như gió đá:

– Whiskey vào Vách Đá Đỏ giờ phải có giấy từ ngân khố bang. Mấy ông tính sao?

Một người đàn ông từ xe đầu nhảy xuống – râu quai nón, áo dạ xám, cổ tay đeo đồng hồ dây xích. Hắn chắp mũ:

– Tôi là Tom - đội trưởng tuần canh Texas ở thị trấn Hẻm Cạn. Chúng tôi chỉ quá cảnh. Cảnh sát trưởng cứ kiểm hàng, không rượu lậu, không vũ khí bất minh.

Không ai cười. Cảnh sát trưởng nheo mắt nheo mắt nhìn đám ngựa mỏi mệt, xe ngựa thùng gỗ gõ nhẹ như tim đập, rồi ra hiệu cho trợ lý đi kiểm tra.

– Tom? Là cậu đúng không? Cậu còn sống… tạ ơn Chúa! – Ned không kìm được reo lên, gò má hằn nếp nhăn của người từng nhiều lần chạm cái chết.

Từ phía sau đội tuần cảnh, Ned thúc ngựa phóng tới. Tom nhận ra, bật cười vang:

– Ned! Khỉ thật, nhìn cái mặt này thì đúng là ông trời chưa dám lấy mạng tôi!

Hai người ôm nhau như những kẻ sống sót từ cùng một giấc mộng cháy rừng. Bụi đường sa mạc vờn quanh, vàng chiều như máu cũ thấm áo họ.

Đoàn xe tiếp tục lăn bánh về phía ngân hàng Những Người Bạn. Jake và Billy đứng trước thềm, ánh mắt đăm đăm. Họ ngạc nhiên, nhưng không mừng rỡ.

Cảnh sát trưởng ra lệnh kiểm tra hàng hóa. Rượu whiskey – đúng, hảo hạng. Không vũ khí trái phép. Nhưng ông không ngu. Ông tịch thu toàn bộ súng của nhóm hộ tống, cho họ nghỉ tạm ở đầu phố, ngay quán rượu cũ.

Đêm đó, quán rượu đèn vàng le lói. Mùi gỗ cháy, khói thuốc, và rượu whiskey quện vào nhau như hồi ức không chịu ngủ yên.

Nắng chiều trải dài trên con phố chính của Vách Đá Đỏ, nơi bụi đỏ lơ lửng trong không khí như tro tàn của một thời khốc liệt chưa chịu lắng xuống. Billy cưỡi ngựa song song bên Cảnh sát trưởng, cả hai lặng lẽ tiến về phía Ngân Hàng Những Người Bạn.

Trước cửa ngân hàng, Jake đứng tựa cột, mắt nheo lại như mọi ngày. Ned ngồi trên bậc thềm, điếu thuốc cháy đỏ trong tay, gió sa mạc lùa qua mái tóc xám bụi.

– Có chuyện rồi, – cảnh sát trưởng nói gọn lỏn khi vừa xuống ngựa, ánh mắt nhìn xa xăm về phía đường cái.

– Bọn nào? – Jake hỏi, không rời tay khỏi bao súng.

– Thung Lũng Bạc, – ông đáp, giọng lạnh như sắt. – Vừa cướp đoàn xe vàng ngoài rìa Arizona. Gặp phản kháng, bọn chúng tan tác, nhưng chưa biết đám tàn quân trôi đi đâu. Có thể… có thể sẽ ghé qua đây. Hoặc chỉ lướt qua. Nhưng chúng ta phải sẵn sàng.

Cả Jake và Billy đều không nói, nhưng ánh nhìn thoáng qua nhau đầy căng thẳng. Họ đã quen với mùi máu và vàng, và không ai quên ba năm trước, cái đêm đoàn xe của họ bị phục kích trong khe đá. Chỉ một nửa sống sót quay về, và chính những người đó đã lập nên ngân hàng này, dựng nên danh tiếng đẫm máu của Vách Đá Đỏ.

Vài ngày sau , đường đất đỏ dẫn vào thị trấn Vách đá đỏ ngập nắng hoàng hôn, bụi cuốn lên từng đám mù mịt. Từ phía tây, năm chiếc xe ngựa phủ bạt canvas trắng nối đuôi nhau tiến đến, mỗi bánh xe rít khô kẽo kẹt như tiếng than thở của vùng đất khô cằn. Trên bạt xe, dấu hiệu của hãng buôn Whiskey còn in rõ. Hai bên xe, mười tay súng cưỡi ngựa, áo khoác da cứng đanh, súng bên hông, ánh mắt lừ đừ nhưng cảnh giác, như thú rừng ngửi thấy máu.

Một thiếu niên đội mũ mềm, vai quàng khăn đỏ – tuần cảnh nhỏ tuổi nhất của thị trấn – cưỡi ngựa ngược đường phi như bay, bụi cuốn theo vó ngựa cuộn sau lưng. Nó vượt cầu gỗ rồi rẽ vào phía văn phòng cảnh sát trưởng.

Trước con đường duy nhất dẫn vào thị trấn, đội tuần cảnh và người của văn phòng cảnh sát đứng thẳng đợi sẵn.

Giữa là Cảnh sát trưởng áo choàng bụi màu khói tro, dây súng chéo vai, chân đạp giày cổ cao lấm bụi, ánh mắt không rời đoàn xe. Hai bên ông là trợ lý cảnh sát, một người cầm súng ngắn đã lên nòng, kẻ kia cầm trường Winchester gác vai.

Bánh xe đầu tiên vừa kẽo kẹt tới cách chừng hai trăm thước, cảnh sát trưởng giơ tay trái lên. Đoàn xe dừng. Đội hộ tống xốc dây cương, ánh mắt lướt nhanh trên những mái nhà gỗ yên ắng. Từng cánh tay dần rời yên súng.

Trợ lý bước lên hai bước, giọng ông trầm như gió đá:

– Whiskey vào Vách Đá Đỏ giờ phải có giấy từ ngân khố bang. Mấy ông tính sao?

Một người đàn ông từ xe đầu nhảy xuống – râu quai nón, áo dạ xám, cổ tay đeo đồng hồ dây xích. Hắn chắp mũ:

– Tôi là Tom - đội trưởng tuần canh Texas ở thị trấn Hẻm Cạn. Chúng tôi chỉ quá cảnh. Cảnh sát trưởng cứ kiểm hàng, không rượu lậu, không vũ khí bất minh.

Không ai cười. Cảnh sát trưởng nheo mắt nheo mắt nhìn đám ngựa mỏi mệt, xe ngựa thùng gỗ gõ nhẹ như tim đập, rồi ra hiệu cho trợ lý đi kiểm tra.

– Tom? Là cậu đúng không? Cậu còn sống… tạ ơn Chúa! – Ned không kìm được reo lên, gò má hằn nếp nhăn của người từng nhiều lần chạm cái chết.

Từ phía sau đội tuần cảnh, Ned thúc ngựa phóng tới. Tom nhận ra, bật cười vang:

– Ned! Khỉ thật, nhìn cái mặt này thì đúng là ông trời chưa dám lấy mạng tôi!

Hai người ôm nhau như những kẻ sống sót từ cùng một giấc mộng cháy rừng. Bụi đường sa mạc vờn quanh, vàng chiều như máu cũ thấm áo họ.

Đoàn xe tiếp tục lăn bánh về phía ngân hàng Những Người Bạn. Jake và Billy đứng trước thềm, ánh mắt đăm đăm. Họ ngạc nhiên, nhưng không mừng rỡ.

Cảnh sát trưởng ra lệnh kiểm tra hàng hóa. Rượu whiskey – đúng, hảo hạng. Không vũ khí trái phép. Nhưng ông không ngu. Ông tịch thu toàn bộ súng của nhóm hộ tống, cho họ nghỉ tạm ở đầu phố, ngay quán rượu cũ.

Đêm đó, quán rượu đèn vàng le lói. Mùi gỗ cháy, khói thuốc, và rượu whiskey quện vào nhau như hồi ức không chịu ngủ yên.

Tom kể lại: năm xưa khi trận phục kích nổ ra ở khe đá, anh bị thương, trốn trong hẻm núi ba ngày mới thoát. Một đoàn xe buôn whiskey từ Texas vô tình cứu sống anh. Từ một kẻ tị nạn, Tom dần trở thành người tin cậy. Rồi được giao trọng trách dẫn đoàn đi xa – trở thành đội trưởng. Sau đó, tuần cảnh Hẻm Cạn mời anh gia nhập.

– Cái nghề này hợp tôi hơn làm thằng chết rét vì vàng, – Tom cười, rót thêm rượu. – Nhưng vàng thì vẫn là vàng.

Tom quay sang, gõ nhẹ ngón tay lên ly rượu:

– Mà nói mới nhớ… mấy người vì sao lại dạt đến tận đây làm tay súng cho ngân hàng?

Jake đáp nhanh, giọng đều như nước đọng:

– Sau vụ đó, bọn tôi chia vàng rồi trốn tới đây. Vàng gửi vào ngân hàng này. Ở lại làm tay súng để bảo vệ luôn… phần của mình.

Billy chen vào, nhấn mạnh từng chữ:

– Phần của cậu vẫn còn nguyên. Sáng mai, bọn tôi trả.

Ned cúi đầu, mặt nhăn như sỏi bị bóp vỡ, bàn tay siết chặt ly rượu. Có điều gì đó nghẹn ngang cổ, nhưng không thể nói ra.

Tom mỉm cười, ánh mắt nửa đùa nửa cay:

– Vàng là vàng. Chúng ta đánh đổi tất cả vì nó. Nay tôi có chỗ đứng rồi, nhưng thứ thuộc về tôi... thì không nhận là không được.

Jake và Billy cười khô khốc, cụng ly:

– Vậy thì mai nhận phần. Còn giờ, uống đi! Uống mừng vì cậu còn sống!

Nửa đêm, lửa bùng lên từ văn phòng cảnh sát. Tiếng súng nổ rền như tiếng chuông báo tử.

Cả thị trấn náo loạn.

Đám tay súng "hộ tống rượu" không còn đóng vai thương nhân. Chúng tay búa, tay mìn, xông vào phá két vàng ngân hàng Những Người Bạn. Mùi thuốc nổ trộn mùi máu và lửa, như bóng ma của ba năm trước sống lại trong đêm.

Jake và Billy gục trên sàn, thoi thóp, máu loang trên gạch lạnh.

Hai bóng người đứng giữa phố chính rực lửa. Trời đêm Vách Đá Đỏ như một lò thiêu. Gió thổi tung tro tàn, hun đỏ những mái nhà gỗ cháy âm ỉ.

Giữa ngọn lửa, Ned và Tom giương mắt nhìn nhau như hai bóng quá khứ chưa được chôn.

– Thung Lũng Bạc... – Ned khẽ cất tiếng. – Ta từng nghe đồn về thủ lĩnh của nó – liều lĩnh, thiện xạ... Giờ ta mới biết đó là cậu?

Tom đứng bất động, mặt sạm như than cháy, mắt không chớp:

– Tôi biết... Cậu đã quay lại khe đá sau vài ngày, cùng cảnh sát trưởng từ thị trấn bên.

Ned gật:

– Phải. Tôi tưởng cậu đã chết. Tôi đau... thực sự. Nhưng nếu cậu là Billy hay Jake hôm đó... cậu cũng sẽ rút chạy thôi.

Tom bật cười – không hề vui:

– Rút chạy ư? Không, Ned. Tôi sẽ quay lại. Dù chỉ để lượm xác bạn mình.

Hắn bước lên một bước, giọng như lưỡi dao rít qua thép.

– Cậu không biết sự thật hôm đó đâu, Ned. Cái bẫy đó... không phải do bọn cướp giăng.

Ned khựng lại. Ngực phập phồng.

Tom gằn từng chữ, mắt ánh lửa đỏ:

– Chính Jake và Billy... đã thuê một toán thợ săn tiền thưởng. Kế hoạch của chúng là: bọn săn sẽ giả làm cướp, phục kích đoàn xe. Gây hỗn loạn, đẩy chúng ta ra giữa làn đạn.

– ...Sau đó thì sao? – Ned thốt lên, khàn khàn.

– Sau đó? – Tom khẽ nhếch mép. – Sau đó, chúng ta chết thay, đoàn xe tan nát, bọn chúng ôm vàng trốn về phía tây. Một vết sạch, không dính máu, không dính tội.

Ned lùi lại, như thể vừa bị bắn thẳng vào tim. Mắt hắn long sòng sọc.

– Không thể nào… Billy và Jake… không đến mức ấy…

Tom không ngừng lại:

– Nhưng có điều bọn khốn thuê sai người. Đám thợ săn ấy tham hơn khôn. Khi biết có cả băng cướp thực sự theo dõi đoàn xe, chúng đổi kế hoạch.

– Bọn thợ săn bán tin cho băng cướp. Chúng nghĩ: để cướp thật và đoàn xe giết lẫn nhau, rồi chúng chỉ việc trở lại nhặt xác, gom vàng, và... mang đầu đám cướp về lãnh thưởng.

Tom ngẩng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi dao rỉ máu:

– Một công đôi việc, Ned. Vừa ăn vàng, vừa lĩnh tiền thưởng. Còn được tiếng anh hùng diệt cướp.

Gió cuốn tro tàn bay qua giữa hai người.

Tom cúi đầu, khẽ thở dài:

– Nhưng mọi chuyện không như chúng nghĩ. Tôi sống sót. Thủ lĩnh băng cướp không giết tôi. Hắn khâm phục tôi – gọi tôi là “gã không phản”. Hắn giữ tôi bên cạnh như một vệ sĩ, một cái bóng để kìm thằng phó thủ lĩnh luôn nuôi mộng phản bội.

Tom nhíu mày.

– Rồi cuối cùng, đúng như dự đoán… tên phó thủ lĩnh tạo phản. Giết thủ lĩnh thật, chiếm băng cướp. Nhưng tôi còn đó. Tôi lật ngược ván cờ, tập hợp những kẻ trung thành còn lại. Và... băng Thung Lũng Bạc ra đời.

Hắn dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Ned:

– Tôi không trở lại để giết người. Tôi chỉ đến lấy lại phần của mình. Phần mà chúng ta từng đổ máu để có được. Không hơn. Không kém.

Ned nhìn Tom, rồi nhìn hai kẻ gục dưới đất. Mắt hắn ánh lên như viên đạn lên nòng. Nhưng hắn không thể bóp cò.

– Dù thế nào… ta vẫn từng là anh em.

Tom khẽ gật đầu.

Họ rời thị trấn, mang theo vàng. Không lấy hết. Chỉ đúng phần cũ.

Sáng hôm sau, người dân Vách Đá Đỏ thấy trên cửa ngân hàng có một mảnh giấy viết tay:

“Tom – thủ lĩnh Thung Lũng Bạc – trở lại lấy phần vàng xưa của mình.

Vàng của thị trấn này, ta không cướp.”

Nhận xét