Bài đăng

Khúc Vĩ Cầm Cuối Cùng

  Hắn là một nghệ sĩ vĩ cầm đường phố. Không sân khấu lớn, không ánh đèn sân khấu, không tên tuổi được in trên vé mời. Hắn sống bằng những đồng xu lẻ từ người qua đường, bằng những tràng vỗ tay hiếm hoi, và bằng một giấc mơ có phần điên rồ: được biểu diễn ở mọi thành phố yêu âm nhạc. Cỗ xe ngựa cũ kỹ của hắn lăn bánh qua những con đường lát đá mòn vẹt, mang theo một cây đàn, vài bộ quần áo sờn cũ, một bản đồ rách góc đánh dấu những miền hắn từng dừng lại, và một trái tim cô đơn mà cháy bỏng. Hắn đến, biểu diễn vài hôm ở góc phố hoặc quảng trường, kiếm đủ tiền trọ và ăn, rồi lại đi. Không ai nhớ tên hắn, và hắn cũng không để lại gì ngoài những nốt nhạc lạc lõng trong gió. Cho đến một ngày, hắn dừng lại ở một thị trấn nhỏ, nơi mùa thu dường như kéo dài mãi. Hắn ở lại đó suốt một tháng – lâu hơn bất kỳ nơi nào. Lý do? Một cô gái. Nàng thường đứng ở góc phố nơi hắn chơi đàn, ngày nào cũng đến, bất kể mưa nắng. Không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt sáng như sương sớm ph...

Bản Chất Đàn Ông

  Cái xóm nhỏ nằm nép mình bên con đường đất đỏ ấy giờ đã không còn. Nhưng những đứa trẻ ngày nào vẫn còn nhớ như in hương vị của những trái hồng trộm được, tiếng ve ngân vang mùa hè, và những chiều mưa chạy rầm rập dưới hiên nhà lợp ngói. Sáu đứa bạn thân tuổi sấp sỉ nhau đều gần hai mươi tuổi: Hạo Nhiên, Minh Triết, Vũ Kỳ, Thiên Sinh, Gia Lâm và Thiệu Phong – như sáu ngón tay cùng nắm chặt một bàn tay tuổi thơ. Vào mùa hè năm cuối cùng ấy, khi có tin khu xóm sẽ bị giải tỏa để nhường chỗ cho dự án đường cao tốc, cha mẹ chúng đã lần lượt nhận khoản đền bù, chuẩn bị dọn đi khắp nơi: người về quê ngoại, người lên tỉnh, kẻ theo họ hàng xa đi vùng kinh tế mới lập nghiệp. Biết rằng rồi mỗi đứa sẽ một phương, bọn họ bèn rủ nhau lên ngọn đồi thấp ở giữa làng — nơi có một cây đại thụ to, tán rộng, che mát cả một vùng lõm xuống như lòng chảo. Gần đó là một mỏm đá chúng hay tụ tập mỗi chiều hè, chơi trò chơi, hái trái rừng và kể những giấc mơ ngày sau. Chiều ấy, sáu đứa đào một cái hố dư...

Chàng Họa Sĩ và Nàng Thơ

  Paris, một sáng mùa đông năm 1923. Gió lạnh rít qua những con ngõ gạch lát, vẽ lên không trung những đường run rẩy của đói khát. Étienne đi qua quảng trường Saint-Michel, tay ôm tập tranh bọc sơ sài bằng giấy báo. Tối qua hắn không bán được bức nào, túi chỉ còn vài đồng lẻ – vừa đủ mua mẩu bánh mì và điếu thuốc rẻ nhất. Khi lướt qua công viên nhỏ cạnh nhà thờ Saint-Julien-le-Pauvre, hắn thấy một nhóm người đang tụ lại quanh một chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Mùi súp nóng bốc lên giữa hơi sương, lẫn vào mùi áo mưa, khói tàu điện và bụi Paris. Étienne định đi qua thì dừng lại – có một cô gái đang phát thức ăn. Cô khoác áo choàng màu xám tro, tay đeo găng da cũ, cúi mình múc từng vá súp cho những người vô gia cư. Cử chỉ của cô không vội, không lên giọng, không che mùi khó chịu. Mái tóc nâu mềm lòa xòa xuống má, đôi mắt trầm và xa như thể chúng đã từng chứng kiến nhiều thứ hơn tuổi đời cho phép. Étienne đứng lại, không phải vì súp – mà vì ánh nhìn ấy. Một vẻ đẹp không để ngắm mà để hiểu...

Công Lý, Máu Và Tình Yêu

Missouri , mùa thu năm 1876. Những cánh đồng cỏ cháy vàng dưới nắng chiều, rừng sồi chuyển sang màu máu khô, và các thị trấn rải rác dọc tuyến đường sắt đang cố gắng hít thở trở lại sau cơn hoang tàn của nội chiến. Nhưng hơi thở ấy chưa kịp ấm áp, thì bóng tối đã kịp trườn đến từ những rìa rừng im lặng. Trên khắp vùng Tây Bắc bang Missouri, cái tên Sói Đêm trở thành cơn ác mộng không chỉ với những kẻ giàu có, mà cả với chính quyền. Băng cướp ngựa này – từng là những chiến binh du kích trong quân đội miền Nam – được sinh ra từ tro tàn của thất bại. Sau chiến tranh, nhiều người trong số họ mất trắng: nông trại bị tịch thu, gia đình ly tán, đất đai chuyển giao cho những kẻ từng ủng hộ chính quyền Liên bang miền Bắc. Trong cay đắng, họ kết thành một nhóm vũ trang, ban đầu chỉ nhắm vào các đoàn xe của công ty công nghiệp, kho bạc của chính quyền tái thiết, và đôi khi chia lại chiến lợi phẩm cho những người dân miền quê nghèo túng. Nhưng lý tưởng không thắng nổi lòng tham. Càng về sau...